Triêu Tịch

Nơi biển khổ tưng bừng sống bủa,
Chốn kỳ viên may tủa mịt mù;
Người đời mấy bực danh nhu,
Vô thường đến lúc công phu lỡ làng.
Đường tử biệt nghĩ càng bát ngát,
Nguyện linh hồn an lạc non Tiên;
Nhìn xem linh cửu thêm phiền,
Thương người mạng bạc huỳnh tuyền vội lui.
Cuộc sống thác ngậm ngùi ngùi tủi,
Nẻo mất còn chạnh buổi phù sanh;
Khó đo mấy tạo dữ lành,
Âm dương cách biệt không đành lấp ngơ,
Nhớ linh xưa tánh tình ăn ở,
Dưới trên hoà lớn nhỏ đồng thương;
Hiền lành ngợi khắp thôn hương,
Dưới dìu kẻ khó trên nhưởng người cao.
Lúc ở thế xử tròn Nhơn Đạo,
Nay từ trần an bảo cựu ngôi;
Thương ôi! Nước chảy hoa trôi,
Sao dời vật đổi mấy hồi tang thương.
Người tạm thế như cơn sóng lượn,
Kẻ lâm trần mườn tượng ngút sương;
Kể sao cho xiết đoạn trường,
Ngựa qua cửa sổ, hai đường biệt ly!.
Thảm thiết than, than rồi lại nghĩ,
Giấc mộng trần cũng tỷ vân phi;
Có câu thố tử hồ bi,
Vật còn thương loại, huống gì người yêu.
Khuyên đoái tưởng .. hiền ... hiếu,
... ... ... đa thiểu xin thương;
Tạm dùng dưa muối rau tương,
Trà thô rượu lạt, lòng thương chứng cùng.
Lần tay tín ngày qua tháng lụn.
Ôi, thôi rồi một cụm khói chan;
Khói chan mù mịt linh sàng,
Tưởng nơi nguồn cội, dạ còn xót xa
Nỗi vắng mặt khó mà khuây lãng,
Biết cậy ai phân đoán hỏi han;
Hôm nay hội diện thân bằng,
... đưa linh cửu lên đàng hết trông.
Tử sanh nhơn nghĩa diệc đồng,
Hồn linh thăm viếng dặn lòng chớ quên.

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn