THÁNH NGÔN HIỆP TUYỂN

Đọc và nghe Thánh Ngôn Hiệp Tuyển cùng lúc tại CaoDaiON
Thử ngay▶️

 THÁNH NGÔN HIỆP TUYỂN

LỜI TỰA

    Cuối Hạ-Ngươn nầy, nhơn loại phần nhiều dụng hết tinh thần xu hướng vào lối Văn-Minh vật chất; món ăn sẵn đủ sơn trân hãi vị; chỗ ở lại nguy nga đài các; y phục tiện dùng gấm nhiểu che thân, thậm chí ra một tấc đường vẩn có ngựa xe đở gót. Cái lạc thú hiện thời trên cỏi tạm nầy làm cho con người mê mẩn; rồi đua chen nhau tranh giành phúc lộc; lăng-xăng xạo-xự trên chốn vỏ-đài; mạnh đặng yếu thua; khôn còn dại mất. Phần đông bực thông-minh, lại đem cả trí khôn làm món binh khí hại người; kẻ tước trọng thêm dùng hết thế quyền ép dân đen ra bạc trắng. Quanh năm cứ lo cho xác thân hưởng điều khoái lạc, vợ ấm, con no, được ngày nào vui ngày nấy; cho kiếp chếp là kiếp mất; gọi Thiên-Đường, Địa-Ngục là câu chuyện hoang-đàng. Bậu bạn lỗi câu tín-nghỉa, vợ chồng quên đạo tào-khương; mãng vụ chử kim thời mà phong dời tục đổi. Than ôi! Lượng sóng Văn-minh tràn dập tới đâu thì nền luân-lý ngửa-nghiên tới đó.
    Nếu Đạo-Trời không sớm mở lần ba, nền phong-hóa, mối cang-thường, sau nầy phải vì đó mà hư hoại.
    ĐỨC NGỌC-HOÀNG-THƯỢNG-ĐẾ vì đức háo sanh, không nở ngồi xem nhơn sanh sa vào nơi tội-lổi, nên dụng huyền-diệu tiên-thiên giáng cơ giáo Đạo; hơn một năm trường tỏ vẻ biết bao nhiêu lời châu tiếng ngọc. E dụng văn từ cao xa người thường không rỏ lý, rồi ra dạy cũng như không nên Đấng Chí-Tôn tiện dùng quốc-âm cho dể hiểu.
    Chư Đạo Hữu nhập môn trong thời kỳ ngưng cơ bút nầy, không đặng hửu hạnh mà nghe đến lời vàng tiếng ngọc của Đức-Đại-Từ Bi. Nay Hội-Thánh nhơn công trích lục nhửng Thánh-Ngôn nào giáng cơ dạy Đạo, rồi in làm hai bổn, để truyền bá ra cho mọi người thông hiểu. Thiết tưởng, trong Đạo-Hữu, dầu xưa dầu mới, ai có Đạo-Tâm mà tiếp được Thánh-Ngôn nầy lại không hết dạ hoan-nghinh?
    Vậy xin chư Đạo-Hữu, chư Thiện-Nam, Tín-Nữ, khi thĩnh được Thánh-Ngôn rồi, khá hết lòng trân-trọng vì là vật vô giá bửu, lại là lời châu ngọc cũa Phật-Trời. Cơn nhàn rãnh nên lưu tâm đọc đến, trước là rỏ thông mối Đạo nhiệm mầu, sau để trau giồi đức-hạnh cùng bố hóa cho gia thân mình.
    Nhà nào có Thánh-Ngôn tức là nhà đó treo được một ngọn đèn thiên-liêng tỏ rạng. Khá biết cho.

Tòa Thánh Tây Ninh
Hai mươi mốt, tháng mười, năm Đinh-Mão
HỘI THÁNH CẨN TỪ.

THÁNH-NGÔN

NOËL 1925

NGỌC-HOÀNG-THƯỢNG ĐẾ VIẾT CAO-ĐÀI
TIÊN-ÔNG, ĐẠI-BỒ-TÁT MA-HA-TÁT
GIÁO-ĐẠO NAM-PHƯƠNG
------------
Muôn kiếp có Ta nắm chủ quyền, 
Vui lòng tu niệm hưởng ân Thiên, 
Đạo mầu rưới khắp nơi trần thế, 
Ngàn tuổi muôn tên giữ trọn biên. 

    Đêm nay, 24 Décembre, phải vui mầng vì là ngày của Ta xuống trần dạy Đạo bên Thái-Tây (Europe).

    Ta rất vui lòng mà đặng thấy đệ-tử kính mến Ta như vậy.

    Nhà nầy sẽ đầy ơn Ta. (Nhà của M. C ...).

    Giờ ngày gần đến, đợi lịnh nơi Ta.

    Ta sẻ làm cho thấy huyền-diệu đặng kính mến Ta hơn nữa.

------------

CHIÊU KỲ TRUNG độ dẫn HOÀI sanh,
BẢN đạo Khai SANG QUÍ GIẢNG thành;
HẬU ĐỨC TẮC CƯ Thiên Địa cảnh.
HƯỜN MINH MÂN đáo thủ đài danh.

    (Mười hai chữ lớn trong ba câu trên là tên của mười hai người môn-đệ trước hết của Đức Ngọc-Hoàng-Thượng-Đế. Còn ba chữ xiêng lớn trong câu chót là tên ba vị hầu đàn).

3 Janvier 1926

NGỌC-HOÀNG-THƯỢNG ĐẾ VIẾT CAO-ĐÀI
TIÊN-ÔNG, ĐẠI-BỒ-TÁT MA-HA-TÁT
GIÁO-ĐẠO NAM-PHƯƠNG
------------
Thủ cơ - Chấp bút
------------
    Thủ cơ hay là chấp bút phải để cho thần, tâm, tịnh, mới xuất Chơn-Thần ra khỏi phách, đặng đến hầu Thầy nghe dạy.
    Thì chấp thủ tuân theo Chơn-Thần nói lại mà viết ra, mường-tượng như con đặt để, con hiểu đặng vậy.
    CHƠN-THẦN là gì?
    Là nhị xác thân (péríprit), là xác thân thiêng-liêng. Khi còn ở nơi xác phàm thì rất khó xuất riêng ra đặng, bị xác phàm kéo níu.
    Cái Chơn-Thần ấy của các Thánh, Tiên, Phật là huyền diệu vô cùng, bất tiêu, bất diệt. Bậc chơn tu khi còn xác phàm nơi mình, như đắc đạo, có thế xuất ra trước buổi chết mà vân di thiên ngoại. Cái Chơn-Thần ấy mới đặng phép đến trước mặt THẦY.
    Như chấp cơ mà mê, thì Chơn Thần ra trọn vẹn khỏi xác. THẦY mới dạy nó viết chử chi đó, nó đồ theo, THẦY nói tên chử, xác nó cầm cơ viết ra ; ngoài nói tên chử trật, nó nghe đặng, không chịu, THẦY buộc viết lại và rầy kẻ đọc trật ấy.
    Còn chấp bút, khi THẦY đến thì làm cho Thần con bất định một lát, cho Thần xuất ra nghe THẦY dạy, còn tay con tuân theo mà viết, ấy là một phần của con, một phần của THẦY hiệp nhứt, mới thấu đáo Càn-Khôn, tinh thông vạn vật đặng.
    Trước khi thủ cơ hay là chấp bút, thì phải thay y phục cho sạch sẻ, trang hoàn, tấm gội cho tinh khiết, rồi mới đặng đến trước Bửu-Điện mà hành sự ; chớ nên thiếu sót mà thất lể. Nếu chấp cơ thì phải để ý thanh bạch không đặng tưởng đến việc phàm. Tay chấp cơ cũng phải xông hương khử trược, tịnh tâm một lát, rồi phải để tinh-thần tinh tấn mà xuất ngoại xác đến hầu dạy việc. Phải có một chơn-linh tinh tấn mới mầu nhiệm, huyền-diệu, phải trường trai mới đặng linh hồn tinh tấn ; phải tập tành chí Thánh, Tiên, Phật, mới phò cơ dạy đạo cả chúng sanh. Kẻ phò cơ, chấp bút củng như Tướng-Soái của THẦY để truyền Đạo cho thiên hạ. Các con đừng tưởng việc tầm thường. Còn việc truyền thần lấy điển quang, thì ai ai củng có điển trong mình, nó tiếp điển ngoài rồi thần của nó viết ra, có khi trúng, có khi trật.
    Vậy khi nào chấp cơ thì phải đời lịnh THẦY rồi sẻ thi hành.

20 Février 1926

NGỌC-HOÀNG-THƯỢNG-ĐẾ VIẾT CAO-ĐÀI
TIÊN-ÔNG, ĐẠI-BỒ-TÁT MA-HA-TÁT
GIÁO-ĐẠO NAM-PHƯƠNG
------------
Bửu toà thơ-thới trổ thêm hoa,
Mấy nhánh rồi sau cũng một nhà,
Chung hiệp rán vun nền Đạo-Đức,
Bền lòng son sắt đến cùng Ta.

Nguồn Tiên tầm Đạo dễ gì đâu?
Quyền phép Càn-Khôn một túi thâu,
Thoát xác xưa tầng tu vạn kiếp,
Độ hồn nay gọi khắp năm châu,
Tìm hiền lắm lúc gieo nguồn Đạo,
Cải dữ đòi phen cỗi mạch sầu,
Trần khổ dầu ai chơn muốn lánh,
Ngày thành Chánh-quả có bao lâu?
    Cái nhánh các con là nhánh chính mình THẦY làm chủ, sau các con sẽ hiểu.
    THẦY vui muốn cho các con thuận hòa cùng nhau hoài, ấy là lễ hiến cho THẦY rất trân trọng. Phải chung lo cho danh Đạo THẦY.
    Đạo THẦY tức là các con, các con tức là THẦY, phải làm cho nhau đặng thế lực, đừng ganh gỗ nghe. Các con giữ phận làm tùy ý THẦY muốn, ngày kia sẽ rõ thấu ý muốn của THẦY.
Vào vòng huynh đệ khá thương nhau,
Một đức trổi hơn một phẩm cao.
Quyết chí Thiên-Đường men bước tới,
Phải nhiều máu thịt mới đồng-bào.
    Các con phải hiểu rằng: THẦY là huyền-diệu thế nào? Cách dạy, THẦY buộc tùy thông-minh mỗi đứa mà dạy.
    Dầu cho thầy phàm tục cũng phải vậy, nếu đứa nào dở mà dạy cao-kỳ, nó biết đâu mà hiểu đặng.
    THẦY cấm không cho dị-nghị việc người, nhứt là đạo-hữu của các con thì đùng phạm đến kẻo tội nghiệp; chi chi cũng phải nhớ quyết rằng có THẦY trong đó.

Chẵng quản đồng tông mới một nhà
Cùng nhau một Đạo tức một cha
Nghĩa nhân đành gởi thân trăm tuổi
Dạy lẩn cho nhau đặng chữ hòa.
    THẦY dặn các con một đều, nhứt nhứt đều đợi lịnh THẦY chẵng nên lấy tứ riêng mà phán-đoán chi hết. Phận sự và trách-nhậm các con, THẦY đã định trước, song giờ ngày chưa đến; phải tuân theo lời THẦY nghe.
    Từ đây Thầy khởi sự dạy Đạo cho . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
    Trên Bạch-Ngọc-Kinh có đủ Nam và Nử, các con chớ lầm tưởng là phân biệt. Có các Đấng Nử-Tiên, Nử-Phật còn lớn quyền thế hơn Nam nhiều.
    TR . . . . . . Đã thọ mạng nơi THẦY, con đi đâu THẦY theo đó. Lời Đạo-Đức trong miệng con nói ra, ấy là lời của Thầy bố-hóa tập trí con đặng đi truyền Đạo; tùy cơ mà dạy kẻ, một mình con đâu đủ sức phục người. Chẳng luận là Nam hay Nử, bất kỳ là nước nào, nó muốn biết Đạo-Lý, con phải độ, biểu chúng nó đến nghe THẦY dạy, mới có thế nó tu-hành đặng, trước con không nên buộc chúng nó lắm.
    THẦY nói một lần từ đây nhớ lấy, dầu cho đá, sắt, cây, cỏ, mà nghe đến Thánh-Ngôn nơi THẦY mà con nói ra, cũng hoan-nghinh, huống lựa là người, con nhớ và an lòng.
Đả thấy ven mây lố mặt dương
Dùng nhau xúm-xít dẫn lên đường,
Đạo cao phó có tay cao độ,
Gần-gủi sau ra vạn dặm trường.
    THẦY đả hằng ngày nói với con rằng: Muôn việc chi THẦY đả bố-hóa vào lòng con. Như con tính đều chi, tức THẦY đả định rồi. Con không cần nặng lòng lo-lắng. Đạo cốt để cho kẻ hửu-duyên. Nhửng kẻ nào đã làm môn-đệ của "Tà-Thần-Tinh-Quái" thì không thế gì làm môn-đệ THẦY đặng.
Lẻ chánh từ nhiên có lẻ tà,
Chánh Tà hai lẻ đoán sao ra;
Sao ra Tiên Phật người trần tục,
Trần tục muốn thành phải đến Ta.
    ... Nhửng kẻ đả hưởng hết phúc-hậu từ mấy đời trước, nay lại còn phạm Thiên-Điều, thì tội tình ấy thế chi giải nổi. Mấy con biết luật hình thế-gian con chưa tư vị thay, huống là Thiên-Điều thì tránh sao cho lọt? Dầu các con như vậy, thì THẦY củng lấy oai-linh ấy mà trừng-trị chớ không tư vị bao giờ. Phải lo sự tội tình cho lắm, phải có sợ mới có giữ mình, biết sợ phải biết giữ mình, phải hiễu rỏ rằng: "Thiên-Địa vô tư" đừng ỷ là "Đại-Từ-Phụ" mà lờn oai, nghe các con.

23 Février 1926

Dạy trẻ con toan trước dạy mình,
Cái công giáo-hóa cũng đồng sinh,
Đạo đời tua biết đời rằng trọng,
Một điểm quang-minh một điểm linh.
THI-HỨA GIÁO THẬP
    Nghĩa là: sấp nhỏ của con dạy, sau cũng nên người ở đời. Ấy là Đời. Nếu biết trọng Đời thì gắng dạy nó nên hiền.
    Một điểm quang-minh là một hồn người; là vật tối linh của THẦY trân-trọng. Nếu con muốn làm lành thì gắng dạy mấy hồn ấy đặng hiền (Lời giải hai câu thi sau).

25 Février 1926

NGỌC-HOÀNG-THƯỢNG-ĐẾ VIẾT CAO-ĐÀI
TIÊN-ÔNG, ĐẠI-BỒ-TÁT MA-HA-TÁT
GIÁO-ĐẠO NAM-PHƯƠNG
------------

    TRUNG vô giửa bái lể cho THẦY coi ........
    Con làm lể trúng, song mỗi dặt, con nhớ nhiệm câu chú của THẦY:
NAM-MÔ CAO-ĐÀI TIÊN-ÔNG ĐẠI-BỒ-TÁT MA-HA-TÁT

    Đại lể là làm lể ba lần:
    Lần đầu dâng hương và hoa,
    Lần giửa dâng rượu,
    Lần chót dâng trà.

    Phải chính mình con dâng các lể ấy.
    Khi bái lể, hai tay con chấp lại, song phải để tay ấn TÝ, tay mặt ngữa ra nằm dưới, tay trái chụp lên trên.
    Từ đây (25-2-26) 13 tháng Giêng năm Bính-Dần, con phải may riêng bộ áo lể, tay rộng, cổ trịch, như áo Đạo, nhưng giải gài chín mối, màu xanh da Trời. Con nhớ mang giày gai đặng hầu THẦY, còn nhứt nhứt đều để cẳng không hết.
    Lạy là gì?
    Là tỏ ra bề ngoài, lể kỉnh trong lòng.
    Chấp hai tay lại là tại sao ?
    Tả là Nhựt, hửu là Nguyệt, vị chi Âm-Dương, Âm-Dương hiệp nhứt phát khởi Càn-Khôn, sanh sanh hóa hóa. Tức là Đạo.
    Lạy kẻ sống thì hai lạy là tại sao?
    Là nguồn-cội của nhơn sanh lưởng hiệp Âm-Dương mà ra. Ấy là Đạo.
    Vong phàm, lạy bốn lạy là tại sao?
    Là vì hai lạy cũa phần người, còn một lạy Thiên, một lạy Địa.
    Lạy Thần, lạy Thánh thì ba lạy là tại sao?
    Là lạy đấng vào hàng thứ ba của Trời, và cũng chỉ rằng lạy Tinh-Khí-Thần hiệp nhứt, Ấy là Đạo.
    Lạy Tiên, lạy Phật thì chín lạy là tại sao ?
    Là tại chín Đấng-Cửu-Thiên khai-hóa.
    Còn lạy THẦY mười hai lạy là tại sao ?
    Các con không biết đâu ?
    Thập nhị Khai-Thiên là THẦY, Chúa cả Càn-Khôn-Thế Giái; nắm trọn thập nhị Thời-Thần vào tay. Số mười hai là số riêng của THẦY.
    ... Chưa phải hồi các con biết đặng tại sao vẽ Thánh-Thượng "Con Mắt" mà thờ THẦY, song THẦY nói sơ lược cho hiểu chút đỉnh.
Nhản thị chủ Tâm,
Lưởng quang Chủ-tể,
Quang thị Thần,
Thần thị Thiên,
Thiên giả, Ngã giả.
    Thần là khiếm khuyết của cơ mầu-nhiệm từ ngày Đạo bị bế. Lập "Tam-Kỳ-Phổ-Độ" nầy duy THẦY cho Thần hiệp "Tinh-Khí" đặng hiệp đủ "Tam-Bửu" là cơ mầu nhiệm siêu phàm nhập Thánh.
    Các con nhớ nói vì cớ nào thờ con mắt THẦY cho chư Đại-Hữu nghe . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
    ... Phẩm vị Thần-Thánh-Tiên-Phật từ ngày bị bế Đạo, thì luật lệ hỡi con nguyên, luyện pháp chẵng đổi, sonh Thiên-Đình mổi phen đánh tản "Thần" không cho hiệp cùng "Tinh-Khí".
    THẦY đến đặng hườn nguyên Chơn-Thần cho các con đặng đắc Đạo. Con hiểu "Thần cư tại Nhản". Bố trí cho chư Đạo-hữu con hiểu rõ. Nguồn-cội Thiên Phật do yếu nhiệm tại đó. THẦY khuyên con mỗi phen nói Đạo hằng nhớ đến danh THẦY.

13 Mars 1926

    THẦY cho các con biết trước, đặng sau đừng trách rằng quyền hành THẦY không đủ mà kềm thúc trọn cả Môn-Đệ.
    Các con đủ hiểu rằng: Phàm muôn việc chi cũng có thiệt và cũng có dối ; nếu không có thiệt thì làm sao biết đặng dối ; còn không có dối, làm sao phân-biệt cho có thiệt.... Cười...
    THẦY nói cho các con hiễu rằng: muốn xứng đáng làm Môn-Đệ THẦY là khổ-hạnh lắm. Hễ càng thương bao nhiêu thì THẦY lại càng hành bấy nhiêu. Như đáng làm Môn-Đệ THẦY thì Bạch-Ngọc-Kinh mới chịu rước ; còn ngã thì cữa Đại-Ngục lại mời. Thương thương, ghét ghét, ai thấu đáo vậy ôi !
    Bởi vậy cho nên THẦY chẳng vì ghét mà không lời khuyến dụ ; cũng không vì thương mà không sai quỉ dổ-dành. THẦY nói trước cho các con biết mà giữ mình, chung quanh các con, dầu xa, dầu gần, THẦY đã thã một lủ hổ-lang ở lộn với các con. THẦY hằng xúi chúng nó thừa dịp mà cắn xé các con, song trước THẦY đã cho các con mặc một bộ thiết-giáp ; chúng nó chẳng hề thấy đặng, là đạo-đức của các con.
    Ấy vậy rán gìn-giữ bộ thiết-giáp ấy hoài cho tới ngày các con hội hiệp cùng THẦY.
    Nghe và rán tuân theo.

TÀI LIỆU GỐC (thư viện Pháp Gallica):

https://gallica.bnf.fr/ark:/12148/bpt6k4229235h

TÀI LIỆU ĐIỀU CHỈNH THEO CHÍNH TẢ HIỆN ĐẠI:

Thông tin về:

Đăng nhận xét