Tưởng tơ tóc cùng nhau trọn Đạo,
Theo tùng phu sửa áo nâng khăn;
Âm Dương đôi nẻo chia phân,
Túy sơn vân mộng đặng gần đặng nhau.
Khi để bước phòng đào lạnh ngắt,
Mảnh tàn y dường nhắc nghi dung;
Thấy cơn tử biệt nãm nùng,
Hương thề tắt ngọn, lạnh lùng tơ duyên.
Càng nhớ đến lời nguyền buổi trước,
Thẹn non sông chưa ngớt tình nồng;
Phụ phàng chi bấy Hóa công,
Lòng nào mà lại cắt lòng không đau.
Nối Tông Tổ biết bao nghĩa trọng,
Cơ nghiệp còn lưu mộng tang du;
Mập mờ nhắn nguyệt đêm thu,
Kẻ còn người mất, ai sầu hơn ai?
Vói nhắn khách dạ đài có tưởng,
Vậy bóng hình để tướng nơi nao;
Hay là lạc bước nguồn Đào,
Để thương cho mặt anh hào đeo mang.
Ngồi quạnh quẽ đèn tàn một bóng,
Chịu góa thân tuyết đóng song thu;
Bước Tiên nang đã ngao du,
Đoái tình thương kẻ ôm sầu khóc duyên.
Hay nàng đặng nhập miền Cực lạc,
Đoái tưởng người chưa thoát trầm luân;
Ngước trông níu ngọn phất trần,
Chổi Tiên quét sạch nợ nần oan gia.
Dâng mảnh tâm gọi là của lễ,
Chén ly tình là lệ ái ân;
Dầu chi cũng nghĩa chí thân,
Khối tình còn có một lần đấy thôi.